Trần Lập ra đi là một nỗi đau lớn. Nhưng đau hơn, có lẽ là nỗi đau, nỗi nhớ của những người ở lại. Nhìn những người đàn ông mặc vest đen, ngạo nghễ trên xe phân khối lớn, vượt bao nhiêu gió sương không than khóc một lời, bỗng gạt nước mắt vì anh em, ai mà không xúc động!
Nỗi đau vẫn được nén lại trong ngày tiễn đưa Trần Lập trên một chuyến đi dài mới. Anh Tuấn vẫn là người đứng ra lo liệu việc hậu sự cho bạn. Anh chạy chiếc motor của Trần Lập trong đoàn diễu hành theo ý nguyện gia đình Khi dắt chiếc xe của bạn ra, cái cách anh nâng niu, cái cách anh vuốt ve chiếc xe như đang trò chuyện cùng linh hồn bạn mình khiến bất cứ ai nhìn cũng phải thắt lòng.
Trong giây phút cuối cùng khi đọc điếu văn cho Trần Lập, Anh Tuấn mới cho phép mình bật khóc. Có lẽ đó là những cảm xúc dồn nén nhiều ngày và có lẽ đã đến lúc phải tiễn biệt bạn mình. Khi ngồi trên chiếc xe của Trần Lập, Anh Tuấn cùng hai thành viên khác của ban nhạc Bức Tường là những người dẫn đầu đoàn.
Đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lại bay trong gió. Giọt nước mắt của những người đàn ông trưởng thành đã khóc cho người đồng đội đã đi xa. Có lẽ, với họ, Trần Lập không chỉ là bạn bè, đồng nghiệp, chiến hữu, mà còn thực sự đã là máu thịt của nhau, cùng nhau “vào sinh ra tử”.
Đó là những giọt nước mắt của sự chân thành, của một thứ cao cả hơn tình bạn, có lẽ là tình thân, là một phần máu thịt. Sống trong đời, chắc rằng ai cũng mong muốn có tình bạn như vậy.
Theo Kenh14